Số phận của những thương hiệu thời trang khi người sáng lập vắng mặt?
Ngày đăng: 19/05/23
Trong ngành thời trang, Tom Ford không phải là trường hợp đầu tiên rời khỏi thương hiệu mang tên mình để nhượng quyền thương mại cho người khác. Chúng ta đã chứng kiến hàng loạt tên tuổi như Louis Vuitton, Coco Chanel, Dior và Saint Laurent – thương hiệu của họ vẫn được tiếp nối và phát triển mạnh mẽ dù nhà sáng lập đã tạ thế.
Gầy đây nhất, Tom Ford đã trình làng bộ sưu tập cuối cùng của mình. Đây cũng chính là lời chia tay đầy tiếc nuối từ ông tới thương hiệu mang tên mình, đánh dấu kết thúc cho 13 năm vinh quang, nhưng cũng đầy thử thách. Trong suốt quãng thời gian ấy, Tom Ford đã kiến tạo nên một đế chế thời trang đầy vững mạnh. Tuy không còn đi cùng thương hiệu nữa, nhưng con tàu Tom Ford vẫn sẽ tiếp tục hành trình dưới sự dẫn dắt của những nhà đầu tư lớn. Cụ thể, Estèe Lauder sẽ tiếp quản mảng mỹ phẩm, Marcolin chịu trách nhiệm với mảng kính mắt và Tập đoàn Zegna sẽ quản lý mảng thời trang.
Trong ngành thời trang, Tom Ford không phải là trường hợp đầu tiên rời khỏi thương hiệu mang tên mình để nhượng quyền thương mại cho người khác. Chúng ta đã chứng kiến hàng loạt tên tuổi như Louis Vuitton, Coco Chanel, Dior và Saint Laurent – thương hiệu của họ vẫn được tiếp nối và phát triển mạnh mẽ dù nhà sáng lập đã tạ thế. Những thương hiệu này vẫn kiên trì viết tiếp câu chuyện lịch sử của mình, dù rằng người sáng lập đã không còn đi cùng họ trên con đường ấy.
Tuy nhiên, trong thời đại hiện nay, việc điều hành một thương hiệu thời trang trở nên phức tạp hơn, đặc biệt khi những người sáng lập, dẫu vẫn còn trong thế giới này, lại không có quyền kiểm soát tên tuổi của chính mình. Jil Sander và Tom Ford, cùng với cặp đôi Thierry Mugler và John Galliano (thuộc LVMH), và thậm chí là Martin Margiela đều là những ví dụ điển hình cho trường hợp này. Mới đây, Ann Demeulemeester cũng đã gia nhập ‘câu lạc bộ’ này khi thương hiệu của bà được mua lại bởi Antonioli – một người bạn thân thiết. Điều này không chỉ đánh dấu sự tái sinh của thương hiệu mà còn mang ý nghĩa rằng Demeulemeester vẫn có thể góp mặt gián tiếp vào hoạt động của thương hiệu dưới sự chấp thuận và giám sát của bà.
Trong số những trường hợp kỳ lạ, có lẽ không gì có thể so sánh với Karl Lagerfeld. Tên tuổi của ông không chỉ gắn liền với những thương hiệu lớn như Chloé, Fendi và Chanel, mà còn được biết đến với thương hiệu đồng tên mà theo thời gian đã trở thành một loại hình ‘lưu niệm’ của ông. Lúc còn sống, sự phân biệt rõ rệt giữa Chanel và thương hiệu mang tên ông đã trở thành chủ đề tranh luận, đặc biệt khi thương hiệu đã biến hình ảnh của Lagerfeld thành một biểu tượng hấp dẫn mọi người, từ logo trên hầu hết các sản phẩm đến chữ ‘Karl’ hay hình vẽ biếm hoạ. Ông từng phát biểu ‘Quần bo gấu là biểu hiện của sự thất bại’, trong khi thương hiệu của nhà thiết kế vẫn tiếp tục sản xuất những chiếc quần bo gấu với tên ông được thêu lên đó.
Các trường hợp khác cũng diễn ra tương tự. Với Margiela, để thể hiện sự tôn trọng đối với nhà sáng lập, người sở hữu mới đã quyết định xóa tên của nhà thiết kế ra khỏi logo, tạo ra các bộ sưu tập theo tinh thần của ông khi họ cùng làm việc với Galliano. Tuy nhiên, với Helmut Lang, hình ảnh thương hiệu trong tâm trí của thế hệ trẻ ngày nay lại khác hoàn toàn – chủ yếu là những chiếc áo hoodie và áo phông có in logo hãng, trong khi trước đây, năm 2004, Helmut Lang – một trong những tên tuổi lớn nhất của ngành thời trang thế giới – đã không còn sản xuất những mẫu quần áo có logo nữa.
Với những trường hợp vừa đề cập, cũng như nhiều người khác trong ngành thời trang, là minh chứng cho thấy người sáng lập thương hiệu có thể mang lại cho thương hiệu cả giá trị thương mại lẫn những rủi ro tiềm ẩn. Điều này có nghĩa rằng, thương hiệu có thể đi theo hai hướng hoàn toàn đối lập: trở thành một biểu tượng duy nhất trong ngành thời trang hoặc dần bị mất dấu ấn trong đại dương này.
Nhận thức được điều này, Raf Simons đã quyết định đóng cửa thương hiệu của mình một lần và mãi mãi để ngăn tên tuổi của mình phục sinh trong hình dáng của một ‘con búp bê vô hồn’. Một cuộc ‘phục sinh’ như vậy cũng giống như một liều thuốc quá hạn: nó không thể phục hồi uy tín của thương hiệu!
Một ví dụ minh họa rõ ràng cho việc này là khi Timothée Chalame mặc một chiếc áo vest từ bộ sưu tập mùa xuân hè 1998 của Helmut Lang. Từ góc độ ý nghĩa và mục đích sử dụng, chiếc vest này hoàn hảo, nhưng không hề mang ‘hồn’ của người thiết kế trong nó. Vest được thiết kế ‘giống như’ Helmut Lang nhưng không phải bởi chính ông. Tương tự như vậy, trong Met Gala vừa qua với chủ đề ‘Karl Lagerfeld: Đường nét của vẻ đẹp’ – một sự tôn vinh các thiết kế gắn liền với tên tuổi Lagerfeld, chúng ta chắc chắn sẽ thấy nhiều tác phẩm từ các thương hiệu lớn như Chanel, Fendi và thậm chí Chloé. Tuy nhiên, có rất ít khách mời mặc các thiết kế do chính Lagerfeld tạo ra. Mâu thuẫn này có thể dễ hiểu, nhưng chúng ta cần đặt ra câu hỏi về lý do tại sao điều này vẫn tiếp tục tồn tại trong ngành thời trang mặc dù không phản ánh đúng tinh thần của người sáng lập thương hiệu.
Thực hiện: Heidi Trương
Theo NSS