Nhà thiết kế Virgil Abloh: “Tôi luôn mong có một người trở thành ánh sáng dẫn đường cho tôi”
Ngày đăng: 11/09/21
Virgil Abloh, giám đốc nghệ thuật của dòng thời trang nam tại Louis Vuitton, đồng thời là CEO của Off-White thảo luận về sự vươn lên, trở thành một trong những tên tuổi đáng chú ý nhất trong ngành, mở ra cánh cửa cho một thế hệ theo đuổi thời trang mới cũng như những ý tưởng và dự án ấp ủ của anh trong suốt quá trình theo đuổi thời trang.
Từ khi là “một đứa bé trượt băng, yêu thích những chiếc áo phông đồ họa”, như anh nói, cho đến khi trở thành giám đốc nghệ thuật cho dòng trang phục nam tại Louis Vuitton vào năm 2018, Virgil Abloh đã đặt chân đến một vị trí trong thế giới thời trang mà chưa một người đàn ông da màu nào từng đạt được.
Sinh ra từ những người nhập cư Ghana bên ngoài Chicago, Abloh, 40 tuổi, chưa bao giờ tham gia vào ngành công nghiệp với mong muốn được mọi người chấp nhận. Ngay cả thương hiệu đến từ Milan của anh cũng vậy: Off-white, nó không chỉ có đen hay trắng, nó là tổng hòa của cả hai. Đó là thương hiệu với chiếc áo nỉ thông thường có giá 1.000 đô la. Đó là sự tôn kính đối với hip-hop trong một môi trường từ lâu đã đánh giá thấp mức độ phù hợp văn hóa của thể loại nhạc này. Bây giờ anh đã bán phần lớn cổ phần trong thương hiệu của mình cho công ty mẹ của Louis Vuitton, LVMH Möet Hennessy Louis Vuitton, sau đó đảm nhận những trách nhiệm lớn hơn trong tập đoàn của Pháp, Abloh đã củng cố địa vị của mình là một trong những người quyền lực nhất trong lĩnh vực thời trang, và ở vị trí thích hợp để tái định nghĩa lại sự sang trọng.
“Tôi thường coi sự nghiệp của mình như một con ngựa thành Troy: Nó tồn tại để đi qua hai không gian và cho phép người khác tham gia cùng,” Abloh nói qua điện thoại từ Chicago. Anh gần đây đã trở về từ Paris, nơi anh đang mở cửa hàng Off-White mới, đầy sức sống của thành phố — gồm ba tầng trong một tòa nhà được xây dựng vào thế kỷ 19, gần Place Vendôme sang trọng — và giới thiệu bộ sưu tập Thu Đông 2021 của thương hiệu.
Buổi biểu diễn bắt đầu với người mẫu Bella Hadid trong chiếc váy ngắn màu xanh coban và kết thúc bằng màn trình diễn của rapper M.I.A. Vài ngày sau, Abloh đã tung ra một đoạn phim ngắn có các thành viên của nhóm nhạc BTS trong những thiết kế mới nhất của Louis Vuitton.
Một trong những dấu ấn nổi bật của Abloh là anh có khả năng nhìn ra những sự hợp tác tiềm năng; anh có khởi đầu thuận lợi một phần nhờ sự ủng hộ Off-White từ những ngôi sao như Kanye West và A$AP Rocky. Nhưng Abloh nói rằng anh ấy muốn làm việc vượt ra ngoài phạm vi của người nổi tiếng. Gần đây, anh ấy đã gửi băng keo Louis Vuitton (sản phẩm không bán) cho những người trượt ván mà anh tìm thấy khi “lướt Instagram”. Bằng cách mời những người trẻ vào một lĩnh vực mà anh đã từng nghĩ rằng không thể chạm đến khi lớn lên, anh hy vọng sẽ sử dụng nhiệm kỳ của mình tại Louis Vuitton để “sống đúng với nền văn hóa đã tạo nên con người tôi”, anh nói.
Anh ấy cũng đang cố vấn cho các nhà thiết kế da màu mới nổi thông qua Quỹ học bổng “Hậu hiện đại”, được phát động với sự hợp tác của Quỹ học bổng thời trang, mà anh đã huy động được 1 triệu đô la. Thông qua “Imaginary TV”, nền tảng nội dung ảo và công cộng của Off-White, Abloh cũng hướng tới mục tiêu dân chủ hóa quyền truy cập vào các buổi trình diễn thời trang đồng thời làm nổi bật những tài năng đang lên và các hình thức nghệ thuật số thử nghiệm.
Ảnh hưởng của anh trong 20 năm qua, theo anh, thay đổi từ Caravaggio, Marcel Duchamp đến Master P, người có đĩa vinyl Ghetto D bọc trong một chiếc áo khoác màu cam là thứ mà Abloh – cũng là một DJ – đã trân trọng kể từ khi anh còn là một thiếu niên. Những mối quan tâm về vật chất này có lẽ giúp giải thích một số dự án gần đây, có vẻ khác biệt của anh, ví dụ như: một buổi trình diễn của Louis Vuitton lấy cảm hứng từ bài luận năm 1953 của James Baldwin “Stranger in the Village” (về trải nghiệm của ông khi là một người ngoài cuộc ở châu Âu) và Icons, một cuốn sách dành riêng cho giày thể thao, được xuất bản bởi Taschen.
“Điều hiển nhiên nhất mà tôi nghĩ khi lớn lên, là tôi có thể trở thành một nhà sản xuất.” Abloh nói: “Tôi có niềm tin vô bờ bến rằng tôi có thể sản xuất ra mọi thứ. Một người bạn của tôi từng nói, ‘Bạn đang kinh doanh những món đồ có thể trở thành quà Giáng Sinh’ và đó là suy nghĩ của tôi: những vật thể toả sáng”.
Có loại hình nghệ thuật nào anh không thể hoặc sẽ không làm không?
Hãy tưởng tượng đứa trẻ da đen là tôi, với cha mẹ gốc Phi đến định cư ở Mỹ, đã sớm nhận ra rằng mình không thể làm mọi thứ, nhưng sau đó tôi cố gắng thử nghiệm — và tìm ra một phạm vi siêu rộng để tồn tại. Bởi vì tôi đã hiểu ra điều đó, tôi đang nói với mọi người: Này, điều này có thể…. Vì vậy, những gì tôi đã học được là phạm vi đó rộng như thế nào và ở tuổi 40, tôi biết những gì bên trong và những gì bên ngoài của ngành thời trang. Trở thành một người ủng hộ hoặc người phát ngôn, chính trị gia, đó rất khác so với trở thành một nghệ sĩ, sáng tạo, sản xuất, thay đổi văn hóa đại chúng. Đó là một cách chiến thuật hơn để thay đổi nhân loại. Đó không phải là tôi.… Đó không phải là điều mà tôi có thể làm được — và công việc của tôi tiếp tục diễn ra theo guồng quay của nó. Nhìn chung, tôi không biết giới hạn là gì. Giống như Casper the Ghost dưới gầm giường của bạn: Nó có thể khiến bạn khiếp sợ nhưng thực ra nó không có ở đó, và đó là cách tôi làm việc.
Trước đây, anh đã từng nói rằng anh không thích được gọi là một nhà hoạt động xã hội. Anh đã nhận được những danh xưng nào khác mà anh cảm thấy không chính xác?
Thông thường mọi người nói, “Ồ, Virgil là một kẻ phá rối,”, đó là một câu cửa miệng. Gọi tôi là kẻ phá đám thì đúng hơn. Nhưng hơn tất cả, tôi đang cố gắng kết nối hai thế hệ. Tôi đang gìn giữ những gì tôi nghĩ là có giá trị, tất cả di sản này — Louis Vuitton có lịch sử phong phú như vậy, Nike cũng có lịch sử quan trọng — để một thế hệ trẻ có thể mang theo những thứ đó và quý trọng chúng, bởi không phải mọi thứ đều cần phá huỷ, và khi tôi bị gọi là kẻ phá rối thì điều đó hoàn toàn không chính xác.
Tôi nghĩ bản thân mình được trao cho nhiều thứ, trong thời trang, tôi coi đó như một trách nhiệm lớn lao. Yves Saint Laurent vào thời của mình đã đưa ra ý tưởng về trang phục may sẵn thay vì sáng tạo dựa trên thời trang cao cấp, và tôi tin chắc rằng tôi là người dẫn dắt thế hệ tiếp theo và cách họ nghĩ về thời trang, đó là công việc của tôi và đó là cũng là sứ mệnh của tôi… [Đó] là một công việc tự bổ nhiệm để dẫn dắt lối suy nghĩ đó và đưa ra các lựa chọn mới cho ngành công nghiệp sáng tạo này…. “Imaginary TV” được hình thành từ suy nghĩ đó.
Hãy cho tôi biết về “Imaginary TV”. Đó là một nền tảng ảo để trình bày tác phẩm của anh và tác phẩm của những người khác. Mục tiêu của anh là gì?
Nó được đưa ra như một ví dụ. Không có gì ngạc nhiên khi công trình của tôi là nguyên mẫu để phát triển một tiêu chuẩn mới. Tôi không chỉ khơi gợi những ý tưởng mang tính khiêu khích vì lợi ích của bản thân, mà còn để ngành thời trang như những gì chúng ta mong muốn. Năm 2020 là lăng kính qua đó chúng ta có thể nhìn thấy những bất cập trong thế giới hiện tại so với những gì nó có thể xảy ra, vì vậy tôi tự hào trong việc thúc đẩy những ranh giới đó… Rất nhiều lần ngành thời trang của chúng tôi dựa trên xu hướng, điều gì sẽ là xa xỉ. Là thương mại điện tử trong tương lai hay TikTok sẽ là Instagram mới?
Trong thực tế, tôi đã nhận thấy rằng vị trí dẫn đầu trong ngành thực chất chỉ là sự cố vấn nhằm cung cấp một cánh cửa rộng mở. Khi tôi bắt đầu làm thời trang, cánh cửa đang đóng. Đi đầu trong thời trang không phải là về một xu hướng, đó không phải là một loại vải, đó không phải là một lời tiên tri để phục vụ bản thân, đó là sự trao quyền. Nó hoạt động mọi lúc. Nó hoạt động ở mọi thế hệ, ý tưởng về sự giác ngộ này.
Đó có phải là nguyên nhân dẫn đến cam kết hòa nhập thông qua sự cố vấn của anh không?
Nó chỉ là logic cơ bản. Và tôi nghĩ đó là bởi vì xuất phát từ một hướng đi và nguồn gốc không truyền thống trong không gian này. Tôi luôn mong có một người trở thành ánh sáng dẫn đường cho tôi. Nó đơn giản theo nghĩa đen. Rất nhiều thứ mà tôi phải tự mình tìm ra, tôi để những điểm mấu chốt đó trong “Hậu hiện đại” (Quỹ học bổng), trong Instagram của tôi, trong phần ghi chú của chương trình. Và đó là cách duy nhất tôi thực sự có thể đền đáp cho việc được phép ở trong những không gian này.
Off-White có thể thay đổi theo những cách nào khi giờ đây nó là một phần của gia đình LVMH?
Ngày nay không có gì thay đổi, nhưng trong tương lai, ý tưởng ban đầu về Off-White️ sẽ được điều chỉnh để tồn tại mãi mãi.
Trước đây, anh đã từng trích dẫn cuốn sách Content năm 2004 của kiến trúc sư Rem Koolhaas có tác động quan trọng đến anh trong thời gian đầu trong sự nghiệp. Tại sao lại như vậy?
Khi còn là sinh viên, tôi học trường kiến trúc tại Học viện Công nghệ Illinois, và tôi đã chọn cuốn sách này…. Nó trông có vẻ khiêu khích, và về cơ bản, Rem Koolhaas đang sử dụng ngôn ngữ ngày nay để phân phối kiến trúc tiên tiến và bằng sáng chế cho các khái niệm trong kiến trúc mà ông đã sử dụng tại Prada Epicenter. Ý tưởng cấp bằng sáng chế cho một phương pháp kiến trúc tương đương với việc tôi sử dụng dấu ngoặc kép và tuyên bố rằng khi bạn nhìn thấy dấu ngoặc kép, chúng là của tôi. Kiến trúc sư này đang thiết kế cho các cửa hàng Prada và cấp bằng sáng chế cho các ý tưởng, tôi nghĩ đó là cách thoát khỏi kiến trúc nhàm chán. Vì vậy, cuốn sách đó đã giúp tôi tạo ra mối liên hệ giữa kiến trúc và thời trang.
Anh cũng đã đề cập đến nghệ sĩ đương đại Tom Sachs như một người cố vấn, mặc dù trong một hội thảo năm 2016 ở Thành phố New York, Sachs có nói rằng “thời trang là không cần thiết”.
Bạn sẽ phải hỏi anh ấy xem ý của anh ấy như thế nào, nhưng tôi tin chắc vào những điều trái ngược. Có điều gì đó không cần thiết về thời trang nhưng có thứ gì đó quan trọng và nó chỉ trở nên khó hiểu khi bạn cố gắng dùng những thứ có trọng lượng, gắn liền với con người thành một thứ gì đó mang nghĩa nông. Chính sự linh hoạt là cách tạo ra sức mạnh.
Và dưới đây là một số những thứ yêu thích của Abloh:
“Đối với tôi, một đồ vật có thể cung cấp cho bạn sức mạnh. Đồng hồ, như Patek Philippe, là một vật thể tinh túy cho biết bạn đã thành công, và tôi có thói quen mua và tùy chỉnh chúng. Tôi bôi đen cái này và lấy đi tất cả các số. Các thương hiệu không thích khi tôi làm như vậy, nhưng đôi khi đó là vì mục đích lớn hơn và tôi làm điều đó với sự tôn trọng. Đôi giày Louis Vuitton Nike Air Force 1 mới ở bên phải, gần như là chất hóa học – tôi đã mất 40 năm để tìm ra cách làm. Nó vượt qua một chiếc giày; nó là nghệ thuật đối với tôi. Nó nói lên điều gì đó về lịch sử loài người, về thời hiện tại của chúng ta. Đằng sau đôi giày là một trong hai chiếc túi Hermès HAC Birkin mà tôi đã đặt làm riêng bằng cá sấu với kích thước cực lớn và bạn thanh toán mà không cần đảm bảo gì về đơn đặt hàng của mình, đó là một khái niệm hoang đường . Tôi đã mất rất nhiều thời gian để có được chúng. Đó là những đồ vật mà tôi cần có để có cảm giác thành tựu.”
“Kỷ niệm sớm nhất mà tôi có về ‘nghệ thuật’ là những tác phẩm điêu khắc châu Phi mà cha mẹ tôi đã có xung quanh nhà; mảnh bên trái đại diện cho một tâm chấn quan trọng và lời nhắc nhở về nghệ thuật đối với tôi. Bây giờ tôi cũng lưu giữ những tác phẩm điêu khắc đó. Dưới đây là một con thú nhồi bông tôi làm từ vải trong studio của mình để gửi đến các bệnh viện dành cho trẻ em, vì vậy chúng không chỉ tồn tại như thời trang cao cấp mà còn là đồ vật có chủ đích. Ở bên phải đó là một món đồ trang sức tôi làm từ dòng dõi của rapper Slick Rick. Nó thấm nhuần lịch sử hip-hop và văn hóa Da màu, ý tưởng về việc đeo một sợi dây chuyền làm bằng kim cương quanh cổ của bạn. Đó là một hình cây nến, gần như là của Disney, và tôi sẽ làm những chuỗi vòng khác nữa. ‘Dẫn đường’ là một phép ẩn dụ cho hoạt động nghệ thuật của tôi, vốn là hậu duệ của lịch sử hip-hop. Nó giống như là “dấu ấn” của một chương mới trong thực hành nghệ thuật mà phần lớn không được thừa nhận là hợp lệ, và đó là tôi.”
Chuyển ngữ: Nhi Nguyễn
Theo WSJ