Pierpaolo Piccioli: Một đời yên tĩnh trong guồng quay thời trang
Ngày đăng: 18/04/19
Trong giới thời trang, cái tên của Pierpaolo Piccioli từng gắn liền với Maria Grazia Chiuri, là cặp đôi ăn ý tại Valentino, sau khi Valentino Garavani nghỉ hưu vào năm 2008. Chiuri và Piccioli cùng ngồi vào chiếc ghế giám đốc sáng tạo trong suốt gần hai thập kỉ qua. Chiuri và Piccioli đã mang lại cho Valentino một luồng gió mới, một năng lượng mới vào thương hiệu tồn tại qua hơn nửa thế kỉ này. Thành công của bộ đôi được khẳng định vào năm 2015, khi Chiuri và Piccioli nhận được Giải thưởng Quốc tế CFDA vinh danh khả năng sáng tạo của họ.
Là một cựu sinh viên của Istituto Europeo di Design ở Rome, Piccioli gặp Chiuri vào đầu những năm 1980. Năm 1989, ông bắt đầu làm việc cùng với bà trong việc sáng tạo nên dòng phụ kiện của Fendi. Năm 1999, cặp đôi này chuyển tới Valentino làm nhà thiết kế phụ kiện. Họ đã cải tạo lại túi xách và bộ sưu tập kính thời trang của nhãn hiệu, sau đó phụ trách chính mảng phụ kiện. Sau khi nhà đồng sáng tạo Maria Grazia Chiuri gia nhập Dior vào năm 2016, cũng kể từ đây, Valentino sang trang mới trong lịch sử thương hiệu, thời Piccioli trở thành giám đốc sáng tạo duy nhất của Valentino.
Valentino của Piccioli không thiếu đi nền tảng nghệ thuật, mặc dù tồn tại trong kỉ nguyên bị chi phối bởi internet cũng không làm người đàn ông này thoái chí nản lòng, ông đem lòng nhiệt thành của mình thổi hồn vào nền nghệ thuật Ý. Sự tự do, tính lãng mạn, sự bay bổng… là những đặc tính mà Piccioli gìn giữ cho Valentino, cũng như nỗ lực theo đuổi, bên cạnh tính cá nhân và độc nhất, còn có lòng tôn vinh cho lịch sử cùng quá khứ của thương hiệu, cùng với giá trị của couture trong guồng quay thời trang hiện nay mà Piccioli nhận thức.
Sống tại Nettuno, Ý, thị trấn biển cách Roma 44 dặm, đấy là nơi Pierpaolo Piccioli chào đời và cũng là nơi ông gặp gỡ vợ mình, Simona. Ở đấy ông cùng vợ nuôi dạy ba đứa con nhỏ. Khi không còn công việc, Piccioli đi đi về về giữ Rome và quê nhà, đó là hành trình quen thuộc, như đi về giữa hai kinh đô thời trang Milan và Paris.
Ở một khía cạnh nào đó, tính cách của nhà thiết kế người Ý này có thể xem như “đặc biệt” trong giới thời trang hiện nay. Gần đây, Pierpaolo Piccioli chia sẻ về cuộc sống của mình, về công việc của ông tại Valentino cũng như nói về kết quả của sự ra đi của cộng sự Chiuri, rất nhiều điều mà các tín đồ thời trang cũng như người hâm mộ Valentino muốn biết.
Tôi tin rằng giữa công việc và cuộc sống, điều tối quan trọng là sự tự do chọn lựa và không phụ thuộc vào quy tắc, bất kì khuôn khổ nào cũng sẽ lấy đi sự tự do và tính sáng tạo.
Phong cách sống của ông đặc biệt yên tĩnh trong ngành công nghiệp thời trang. Tại sao ông chọn cho mình cuộc sống cách xa guồng quay thời trang?
Đó là cuộc sống của tôi, đơn giản là thế. Tôi tin rằng giữa công việc và cuộc sống, điều tối quan trọng là sự tự do chọn lựa và không phụ thuộc vào quy tắc, bất kì khuôn khổ nào cũng sẽ lấy đi sự tự do và tính sáng tạo. Tôi không thích ý tưởng về cụm từ “phong cách sống”, nó cũng tương đương việc trở thành thành viên của một nhóm, nó không còn liên kết chỉ với duy nhất một người. Khi bạn tải về một bài hát và khi nó được đề nghị, nếu bạn thích nó, bạn chính là như thế. Ai nói thế? Tôi thích bài hát ấy, chỉ là giai đoạn. Tôi thích chọn lựa từng khoảnh khắc, và sự chọn lựa đó không liên quan với bất kì ai khác. Tôi ghét là một phần trong thống kê. Tôi luôn nghĩ rằng con người nên tạo nên sự khác biệt. Trở thành Giám đốc sáng tạo của Valentino, sống tại Nettuno, du lịch quanh thế giới, có lẽ nó không phải là một kiểu chọn lựa, nhưng đó là chính tôi, đó là lí do nó có giá trị. Tôi không thích thế giới bình thường – hay là – một phần của đề tài nào đó.
Ông có cho rằng một số nhà thiết kế mất liên kết với thực tế khi sống trong guồng quay nhỏ hẹp của thời trang? Một sự chọn lựa có thể gây ảnh hưởng đến năng lực sáng tạo và thiết kế?
Cảm giác nguy hiểm… nếu bạn dành thời gian với cùng một dạng người chung một dạng sở thích, và bạn không mơ ước gì nữa. Tôi du lịch rất nhiều và thấy nhiều thực tế khác biệt và nó giúp đi xa hơn với trí tưởng tượng – và tôi mơ nhiều hơn bởi vì tôi biết có một nơi cho tôi trở về. Nếu bạn không có chốn để về, bạn sẽ lạc lối, chỉ bởi bạn cố gắng ở lại một nơi. Mặc dù, đây là những gì tôi đã trải qua và nó đối với tôi chân thật. Trong vài trường hợp, tôi nghĩ tôi thuộc về con người chứ không phải là nơi chốn.
… Đã có rất nhiều cơ hội tuy nhiên Valentino, thuyết phục hơn bất kì đâu khác. Một công ty tuyệt vời, bên cạnh đó, tôi cảm thấy như gia đình, tôi cảm thấy nó thuộc về mình. Rất quan trọng với ai đó cảm thấy thẩm mỹ của mình phù hợp với thương hiệu. Và chúng tôi biết Valentino của Garavani là như thế nào, nhưng giờ đây là thế hệ thứ hai tiếp nối. Thời trang mang lại cảm giác trẻ trung, đây là một quan điểm mới. Như một tấm bưu thiếp, một tấm ảnh mới được chụp ở địa điểm cũ thì không còn như mọi người đã thấy. Nó khác biệt, nhưng không hẳn là đổi thay.
Tài năng là một thứ khái niệm, nhưng nếu không có đam mê hay sự chia sẻ công việc, bạn sẽ mất đi tính thi vị.
Tôi thích thú với việc tạo nên những mối quan hệ cá nhân. Tôi biêt tất cả những người thợ khâu vá, cuộc sống của họ, cách họ trò chuyện với nhau. Không phải kỹ thuật là thứ làm nên sự khác biệt trong thời trang, mà là sự chú tâm và niềm đam mê. Tài năng là một thứ khái niệm, nhưng nếu không có đam mê hay sự chia sẻ công việc, bạn sẽ mất đi tính thi vị. Thời trang sống trong phép màu như thế. Mọi thứ có thể đẹp đẽ, nhưng nó trở thành phép màu nếu một ai đó thêm nó vào cuộc sống của mình, chú tâm và đam mê với nó. Công việc của chúng tôi có thể mang đến điều này. Tôi có thể mơ những thứ tôi muốn, nhưng tôi cần chia sẻ những giấc mơ với ai đó thấu hiểu chúng, ai đó nhận biết được những gì tôi mơ.
Ông có ý định tái tạo lại đội ngũ khi Maria Grazia Chiuri rời đi?
Tôi đã làm, công ty trở nên thân thiết với tôi hơn bởi vì, trước đây, đó là vị trí của hai người. Tôi dính với công việc hơn và cách tiếp cận với nó cũng thay đổi. Tôi chưa bao giờ làm thế trước đây, tôi không biết là như thế nào. Trước đây, nó nên thay đổi, cũng như chúng tôi cùng phát triển ý tưởng. Nếu bạn làm việc với nhau mà không có sự nhượng bộ, bạn sẽ thấy sự khác biệt tiếp nối trong những cuộc thảo luận. Một mình, nó sẽ trực tiếp hơn, gắn kết hơn với cảm giác, xúc giác của những gì trong tưởng tượng, mà không hề phức tạp.
Nếu bạn làm việc với nhau mà không có sự nhượng bộ, bạn sẽ thấy sự khác biệt tiếp nối trong những cuộc thảo luận. Một mình, nó sẽ trực tiếp hơn, gắn kết hơn với cảm giác, xúc giác của những gì trong tưởng tượng, mà không hề phức tạp.
Vào thời điểm bắt đầu thiết kế nên bộ sưu tập, tôi tưởng tượng những gì tôi muốn nói – không chỉ là hình dáng, mà còn là những gì mọi người phản hồi khi họ thấy những gì tôi trình diễn. Tôi bắt đầu cảm thấy những gì tôi muốn mọi người thấy. Làm thế nào tôi có thể đạt được chúng, cái gì giúp cho tôi kể nên câu chuyện của mình theo cách tốt nhất… như trong một bộ phim. Khi có một mình, nó thật dễ bởi vì mọi thứ đều trực tiếp. Không có màng lọc, mọi thứ bắt đầu kết thúc như thế. Sau show diễn, Tổng giám đốc khối văn phòng Stefano Sassi nói về sự tự do trong phần thuyết trình về bộ sưu tập.
Tôi tiếp cận nhiều hơn với cảm xúc theo chiều hướng nhạy cảm. Tôi đặt chúng vào trong ‘mood board’, đó là cô gái trẻ đến từ London vào thế kỉ 17 và một thiên thần từ Giotto. Trong tâm trí tôi, họ trông giống hệt, họ có cùng nét ngây thơ. Đây là sự cá nhân, ít bộ lọc và cuối cùng. Tôi cũng đã có sự tự do trong công việc trước đây, nhưng chúng tôi đã thay đổi nhiều ý kiến. Tôi không thấy bị siết chặt, nhưng chúng tôi phải nghiên cứu làm thế nào mà hai ý tưởng khác biệt có thể chung sống với nhau. Giờ đây nó thiên về cảm giác cá nhân hơn. Có lẽ đây là lần đầu, tôi cảm thấy nhiều cảm xúc trước show diễn hơn hết bởi vì tôi cảm thấy mình trần trụi. Mọi thứ thật chân thật và trực tiếp.
Rất nhiều nhà thiết kế bị áp lực đè nặng trong ngành công nghiệp này. Vậy làm thế nào để ông có thể thích nghi nó?
Những gì giúp tôi là tình yêu với công việc, với niềm đam mê kì diệu như khi tôi mơ ước lúc còn trẻ. Mỗi ngày, tôi đều cảm thấy yêu thích, niềm hạnh phúc đó. Tôi cố gắng không quên những gì tôi muốn làm, và tôi có nhiều hơn những gì mà tôi hằng tưởng.
Tôi không cảm thấy sức ép. Tôi là người nhiệt tình và tôi muốn chuyển tải nhiệt tâm của tôi đến mọi người, tôi không muốn làm việc trở thành một thói quen. Tôi cần thiết kế, đó là cách mà tôi thể hiện chính mình…
Ông thấy thế nào về tiềm năng của Valentino, khi nghĩ đến thương hiệu vào hai ba năm về trước, ông tự hỏi chính mình điều gì và ông thấy nó sẽ phát triển thế nào?
Tôi rất thích trang sức, nó là thứ tôi sẽ làm sớm hay muộn. Có lẽ là đồ trang điểm. Thương hiệu này kế thừa rất nhiều văn hóa về couture của Ý. Tôi thích kỹ thuật tuyệt vời, vẻ đẹp đương đại, chủ nghĩa cá nhân và tính gợi cảm gắn liền với vẻ đẹp Ý được nhìn nhận tại những nơi mà Valentino xuất hiện.
Thực hiện: Koi (tổng hợp)
Theo WWD, BOF, i-D