Tom Ford – Sau tính dục là xúc cảm
Ngày đăng: 13/08/17
Là một trong những nhà thiết kế có ảnh hưởng với giới thời trang ngày nay, gây ấn tượng mạnh mẽ khi ra mắt BST cho Gucci năm 1995, sau đó giữ vai trò quan trọng tại Gucci Group khi Kering mua lại một loạt các thương hiệu xa xỉ hàng đầu như Saint Laurent, Stella McCartney, Balenciaga và Alexander McQueen. Tom Ford là người chèo chống song song giữa hai con thuyền kinh doanh và sáng tạo.
Năm 2004, khi Tom Ford rời khỏi Gucci Group, ông đã chọn con đường của riêng mình. Hai bộ phim sau đó của Tom đều được đề cử nhiều giải thưởng danh giá, trong đó có cả Oscar. Thương hiệu của Tom Ford – gắn liền với tính dục, cũng như loại nước hoa mang dấu ấn đặc trưng của ông. Loại nước hoa mà ông tạo nên từ loại hoa riêng mình – loài hoa phong lan đen đầy cuốn hút và mê hoặc.
Gần đây, Ford có vẻ hướng tới sự lãng mạn và tính hoài cổ. Kể từ khi thiết kế cho thương hiệu mang tên mình, ông ngày càng hướng đến sự quyến rũ, nhấn mạnh về kiểu dáng, cũng như sự trưởng thành nhưng tất nhiên vẫn có chất thực tế của người Mỹ. Mặc dù không phải lúc nào ông cũng nhận được sự tán dương vì sự đa năng của mình. Khi Ford đảm nhận vai trò giám đốc sáng tạo Yves Saint Laurent, nhà sáng lập của thương hiệu chẳng có vẻ vui mừng với tuyên bố “anh chàng khốn khổ. Anh ta làm những gì có thể”. Nhưng điều đó không làm nhà thiết kế phiền lòng.
Giờ đây, người đàn ông của sự quyến rũ và người tình Richard Buckley, cựu biên tập viên của Vogue Hommes International đang ở cùng một đứa trẻ được nhận nuôi, và Ford quyết định dời studio từ London đến Los Angeles. Sắp tới đây Tom Ford sẽ quay trở lại với New York Fashion Week, nhà thiết kế thành thật cho biết ông muốn mang những cảm xúc trở về. Sau tính dục sẽ là những xúc cảm!
Đóng vai trò lớn trong việc tạo nên giới thời trang hiện đại, ông nghĩ gì về giới thời trang hiện giờ?
Tôi nghĩ Riccardo Tisci là một tài năng, và những gì ông làm tại Givenchy là rất tuyệt vời. Tôi không biết vì sao ông ấy ra đi. Nicolas [Ghesquière] đã làm rất tốt tại Balenciaga. Khi khách hàng đã nhận dạng được một thương hiệu, sau đó thay đổi nhà thiết kế và người mới tới, tôi luôn nghĩ làm sao thương hiệu có thể đứng vững với thời gian? Làm sao điều đó có nghĩa? Và số lượng bộ sưu tập mà chúng ta mong đợi hiện giờ là bao nhiêu? Những thứ đó thực sự có ý nghĩa gì? Tôi thấy thật điên cuồng. Có lẽ mọi người sẽ bắt đầu khao khát cái gì đó không chỉ dùng một lần, nhưng có lẽ tôi thực sự không biết. Tôi không nghĩ ai đó biết.
Khi khách hàng đã nhận dạng được một thương hiệu, sau đó thay đổi nhà thiết kế và người mới tới, tôi luôn nghĩ làm sao thương hiệu có thể đứng vững với thời gian? Làm sao điều đó có nghĩa? Và số lượng bộ sưu tập mà chúng ta mong đợi hiện giờ là bao nhiêu?
Tại sao ông nghĩ đó là trọng điểm?
Tôi không phải là người làm nên nó, nhưng khi tôi ở Gucci, đó là làn sóng trên toàn cầu và tôi phải theo nó, mọi người cũng vậy. Đó là lần đầu tiên khách hàng ở Tokyo muốn mặc một thứ gì đó tương tự như khách hàng ở New York, L.A và London… Chúng ta có chung nền văn hóa, toàn cầu hóa, trừ những người bảo thủ và những người khắt khe ở ba mức độ.
Ba mức độ khắt khe đó là gì?
Ôi Chúa ơi, chúng tôi đã quá khắt khe. Chúng tôi đã đi ngược lại. Nó rất kì lạ. Chúng tôi đã trở nên cực đoan hơn vì bây giờ trên truyền hình, bạn có thể thấy ảnh khỏa thân ở phía trước. Hầu như mọi lúc. Và ngôn ngữ! Không có quy tắc trên truyền hình. Từ “fuck”, ví dụ, là một phần của thuật ngữ hiện đại. Vâng, đó là một trong những từ xấu mà cha mẹ bạn bảo bạn không nói, và bạn không nên nói, nhưng người lớn sử dụng lại từ đó…
Nhưng khắt khe đó như thế nào? Nó có vẻ như trái ngược. Nếu sex ở khắp mọi nơi, có vẻ khó lay chuyển khi tạo nên những quảng cáo đầy khiêu khích?
Thật kỳ lạ, bởi vì nó phát triển theo hai hướng. Trong quảng cáo chúng tôi đã trở nên quá khắt khe, và tôi nghĩ rằng nỗi sợ hãi của một nửa dân chúng Mỹ là từ chối điều gì đó, và điều đó ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của chúng tôi, và tôi nghĩ về nơi chúng tôi đến. Vì vậy khi truyền hình và ngôn ngữ phát triển, nhưng chúng ta vẫn không thể lộ ngực phụ nữ trên tạp chí. Nếu làm thế, không có tạp chí nào có thể đăng chúng.
Khi chúng tôi quay một chiến dịch quảng cáo, chúng tôi thường quay cho tất cả, và sau đó và phiên bản cho Trung Đông vì có những quy tắc nhất định, như một người đàn ông không thể chạm vào người phụ nữ và mọi người phải mặc quần áo. Bây giờ thì chúng tôi quay ba phiên bản: phiên bản thế giới, phiên bản bảo thủ và phiên bản Trung Đông. Phiên bản bảo thủ dành cho Mỹ.
Ông có cảm thấy thoả mãn khi có nhiều thời gian với khán giả của mình, để kể một câu chuyện có tính tường thuật, trái với việc phải gây ấn tượng?
Với thời trang là khoảng một phút; Với thời trang, bạn nên kể một câu chuyện, trang phục cần phải hơn chính nó, bạn cần phải tạo nên giấc mơ, họ cần cảm hứng, họ cần sự hưng phấn. Khi tôi ở Gucci và Saint Laurent, đó là trải nghiệm mang tính điện ảnh. Tôi đã thể hiện dưới một ánh đèn sân khấu, và bạn có thể kiểm soát mọi thứ bởi vì không ai nhìn vào bất cứ thứ gì ngoại trừ show diễn. Cả căn phòng đều đang nhìn vào cùng một điểm trong cùng một lúc, bạn có thể bắt được nhịp điệu cảm xúc, và bạn có thể khiến mọi người khóc khi kết thúc một show diễn hay. Khóc cho cái gì đó đẹp đẽ. Bây giờ bạn không thể, bởi vì họ đang phân tâm, họ giữ điện thoại của mình và chụp ảnh chính họ. Tôi ước gì có cách để mọi người xem lại show diễn lần nữa để tôi có thể chuyển tải cảm xúc đó.
Tôi đã thể hiện dưới một ánh đèn sân khấu, và bạn có thể kiểm soát mọi thứ bởi vì không ai nhìn vào bất cứ thứ gì ngoại trừ show diễn…Bây giờ bạn không thể, bởi vì họ đang phân tâm, họ giữ điện thoại của mình và chụp ảnh chính họ.
Ông đã chọn lựa New York làm nơi tổ chức show diễn trong khi nhiều nhà thiết kế người Mỹ lại di chuyển đến Châu Âu – nơi ông đã sống 27 năm nay. Kế hoạch của ông là gì?
Tôi có đối tượng khách hàng của mình và xác định rõ ràng. Tôi nhìn thấy rất nhiều bộ sưu tập tôi làm những năm 90 được rất nhiều nhà thiết kế khác tham khảo, tôi nhìn và nói “rất thú vị, có lẽ tôi sẽ nhớ những gì đã là mình và trở lại với chúng”. Đó là những gì diễn ra vào tháng 9 tới đây trong show diễn. Tôi hi vọng tôi trở lại với những gì mình đã tin tưởng theo một cách mới mẻ. Ta luôn có những thời điểm khi mà bạn có nhiều hoặc ít chất thời trang, và nếu bạn không thành thật với bản thân, bạn sẽ mất phương hướng. Hi vọng tôi sẽ giống như những gì đã từng.
Lược dịch: Kiri
Theo NY Times