Hubert de Givenchy: Audrey Hepburn và thời trang ngày nay
Ngày đăng: 06/07/17
Nhà thiết kế huyền thoại nói về cuộc sống, sự nghiệp và mối quan hệ của ông với các khách hàng nổi tiếng.
Cơ hội để được gặp gỡ những người khởi tạo thời trang như chúng ta đã biết ngày nay là rất hiếm hoi. Vì vậy được phỏng vấn Hubert de Givenchy, nhà sáng lập huyền thoại nên đế chế thời trang Pháp, tại lễ khai mạc nhằm tưởng nhớ tôn vinh ông, là một dịp khó quên. Trong bộ suit linen màu beige, chiếc nơ đen ở cổ và cặp kính màu kiểu aviator, quý ông Givenchy oai nghiêm như một pho tượng pha lẫn nét thanh lịch – mặc dù cần đến hai thanh chống để ông di chuyển, ông ấy vẫn mạnh mẽ như trước giờ vẫn thế.
Nhìn lại sự nghiệp lẫy lừng của nhà thiết kế đại tài, từ khi thành lập nhà xưởng Paris năm 1952 cho đến khi về hưu vào năm 1995, show diễn mà Givenchy cầm cương, đặt ra các nguyên tắc toàn diện cho nhà mốt. Nó bao gồm khoản cách từ những năm 1950, đáng chú ý nhất là áo váy Bettina đã đánh dấu khoảnh khắc quan trọng khi mà phụ nữ có thể cá nhân hóa tủ trang phục của mình bằng cách phối đồ và kết hợp. Sự khéo léo trong công việc của ông thể hiện thông qua sự am hiểu về mặt chất liệu; chiếc váy cưới những năm 1980 trên nền satin đen và sự chuyển đổi từ tối tăm sang hình dáng chói lọi. Chiếc váy cocktail 1968 được tô điểm với lông vũ của gà trống và gà tây – vốn được biết không phải là loài chim cao quý – là một trong màn trình diễn quyến rũ nhất.
Và giờ đây, khi fitting những bộ trang phục trưng bày trong viện bảo tàng, có rất nhiều bộ được làm từ ren (Cristóbal Balenciaga được biết đến như ông hoàng của ren – Givenchy nói về thần tượng của mình), không ít những chiếc váy được ông làm ra cho bạn mình và nàng thơ Audrey Hepburn mặc trong bộ phim How to Steal a Milion (1968). Đặt bên cạnh chiếc váy đen đã mang tính biểu tượng – “LBD” được biết đến rộng rãi trên toàn thế giới, không kém cảnh tượng mở màn trong bộ phim Breakfast at Tiffany’s (1961), thiết kế cut-out phía sau nhằm làm nổi bật phần gáy, cổ cũng như đôi vai của xương xẩu của Holly Golightly.
Quý ông Givenchy nói về việc mang đến hạnh phúc cho khách hàng của ông, và chia sẻ những suy nghĩ về thời trang hiện nay. Ở cuối bài phỏng vấn, khi được hỏi về những dự định tương lai, ông háo hức bày tỏ: “Có rất nhiều kế hoạch! Luôn có cái gì đó tạo nên nguồn cảm hứng. Nếu có ý chí và sức khỏe, tôi sẽ thực hiện chúng”. Một biểu hiện hiếm hoi và cần thiết của cuộc sống, tinh thần lạc quan là điều đáng quý.
Về Audrey Hepburn và Jackie Kennedy…
“Khi tôi gặp Jackie cô ấy vẫn chưa là Đệ nhất phu nhân, nhưng cô đã làm việc như một phóng viên tại Paris. Khi cô đến gặp tôi điều quan trọng là phải kín đáo. Báo chí rất tò mò và họ muốn biết những gì sẽ diễn ra. Chúng tôi đều thận trọng. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi người ta cho biết rằng cô ấy sẽ mặc những thiết kế của tôi. Quý cô ấy có gương mặt xinh đẹp. Cô ấy còn thanh lịch và sang trọng.
“Audrey đến với đời tôi bằng một cách đáng kính ngưỡng. Cô đến với tôi và muốn tìm những chiếc váy cho bộ phim Sabrina. Và sau đó, cô ấy nhờ tôi làm trang phục cho những bộ phim của cô ấy và chúng tôi có một tình bạn tuyệt vời – nhưng có gì đó còn hơn cả thế nữa. Chúng tôi rất thân thiết. Cô ấy là một người hết sức đặc biệt.”
“Mỗi món trang phục có cái gì đó đặc biệt trong chính nó. Tôi dành toàn bộ năng lượng trong mỗi thiết kế, mỗi sáng tạo và tôi không có cái đặc biệt yêu thích. Tôi yêu thích chúng như nhau. Nó là giấc mơ được tạo ra cho phụ nữ. Tôi đã rất may mắn khi có những khách hàng đến và nói với tôi rằng họ nợ tôi nhiều lắm. “Tôi đã mặc chiếc váy của ông khi tôi gặp vị hôn phu và tôi sẽ kết hôn” họ nói thế. “Ông đã mang đến hạnh phúc cho tôi và cuộc đời tôi”. Và đây là điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Khách hàng cũng có những mối liên kết chặt chẽ với những người thợ tại xưởng may – cô ấy là người biết rõ cơ thể, hình dáng, và chọn đúng chất liệu. Tôi rất may mắn vì có những người thợ ưu tú, vì thế mọi thứ rất hài hòa giữa tôi, cô ấy và khách hàng. Đội ngũ tôi có trong nhiều năm liền giờ vẫn còn liên lạc. Đây là công việc đẹp đẽ nhất trần đời khi trao hạnh phúc đến với mọi người”.
Về thời trang ngày nay…
“Đây là câu hỏi đáng xấu hổ. Tôi sẽ nói rõ ràng: tôi nghĩ rằng chúng ta đã trải qua thời kì khác biệt giữa “haute couture” và thời trang. Trước đây, mọi người dành thời gian để chọn lựa chất liệu và có những sự kiện và bữa tiệc để mặc những tác phẩm này. Thời trang là thời trang – và tôi không nghĩ những sáng tạo ngày nay là thời trang nữa. Kể từ khi Yves Saint Laurent ngừng làm couture mọi thứ đã thay đổi. Trong số những người sáng tạo trẻ thật hay khi có những hình ảnh và tầm nhìn mới về thời trang. Chúng ta không đội mũ nữa. Vào thời điểm nó còn phổ biến những bản vẽ của tôi sẽ luôn có chiếc mũ để hoàn tất một bộ trang phục. Nó không còn được nghiên cứu hay tinh chỉnh nữa. Vào thời xưa thời trang là một cái gì đó rất thanh lịch, với giày, đồng bộ với váy và nhiều thứ. Thật khó để tìm thấy thời trang sang trọng, hài hòa và tinh tế trong thời hiện đại.”
Thời trang là thời trang – và tôi không nghĩ những sáng tạo ngày nay là thời trang nữa. Kể từ khi Yves Saint Laurent ngừng làm couture mọi thứ đã thay đổi.
Cuộc gặp gỡ với Cristóbal Balenciaga …
“Tôi lần đầu được nhìn thấy tác phẩm của ông trên tạp chí thời trang lúc còn rất nhỏ. Những bộ trang phục rất đơn giản, chỉnh chu, cân bằng – và luôn luôn có mũ. Từng chút một len lỏi khiến tôi có ý nghĩ rằng tôi muốn làm việc với bậc thầy này. Vì thế tôi muốn được gặp Balenciaga. Khi tôi 11 tuổi tôi quyết định bắt tàu từ quê nhà ở Beauvais đi Paris và đến cửa hàng Balenciaga, tôi gặp người quản lý. Cô ấy rất nghiêm trang. Tôi bảo rằng mình muốn được gặp ông Balenciaga, và cô ấy bảo ‘nghe này chú bé điều này không thể! Ông Balenciaga sẽ không bao giờ gặp cậu’. Và tôi trở về nhà và không giờ nói về chuyện nó nữa. Nhưng rồi, năm 1952 tôi gặp quý ông Balenciaga sau buổi khai trương xưởng may, và chúng tôi trở thành bạn bè”.
Về nước hoa đầu tiên…
“Vào lúc đó, nó vẫn chưa hoàn tất, việc tạo ra loại nước hoa của nhà mốt. Nhiều người nói rằng chúng ta không làm được. Và ông Balenciaga nói với tôi ‘đây là tương lai!’. Ý tưởng đầu tiên của tôi là ra mắt hai loại nước vào cùng một thời điển – tôi trình bày cho ông Balenciaga lần nữa – và ông ấy nói đây là ý tưởng hay. Vào thời đó chúng tôi không dùng tên của một kiều nữ hay diễn viên đang lên. Nhưng loại nước hoa đầu tiên, L’Interdit được làm cho Audrey [Hepburn].”
“Bất cứ khi nào bạn ngửi mùi hương nó sẽ biến mất và trở lại. Nó không quá mạnh mẽ làm người ta đau đầu! Có hàng ngàn phụ nữ không đổi loại nước hoa đang dùng bởi vì nó là dấu hiệu nhận biết của họ. Ví dụ, một người phụ nữ quen dùng Miss Dior, và tôi không thể nào ngửi chúng mà không liên tưởng đến cô ấy. Bạn có thể xác nhận một người thông qua mùi hương của họ.”
Về tầm quan trọng của vải…
“Tôi không cho rằng mình là người tiên phong. Tôi làm ra nhiều tác phẩm và tạo nên sợ hòa hợp với chất liệu, nhưng tôi không giống Balenciaga, ví dụ vậy, dù rằng ông ấy là nguồn cảm hứng tuyệt vời. Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, thanh lịch, sang trọng và là nguồn cảm hứng lớn nhất của tôi. Vải cũng là một nguồn cảm hứng, vải Ý hoặc Thụy Sĩ. Lụa cũng rất tuyệt – từ lụa có mùi hương đặc thù. Chạm vào những chất liệu tạo thành nguồn cảm hứng sâu sắc cho những tác phẩm của tôi, tạo ra sự hài hòa là điều quan trọng đối với nhà mốt Givenchy. Ví dụ có thể tránh đi quá nhiều yếu tố – phải mang lại sự dễ chịu và trang phục được cắt may chỉnh chu là yếu tố quan trọng hàng đầu. Cần phải dễ dàng chuyển động trên cơ thể phụ nữ. Vải cũng có sinh mệnh, và vải nói rằng đừng bao giờ tạo nên sự không nhất quán từ nó nếu không thì sẽ xa rời bản chất của việc may mặc.
Viết bởi Hannah Tindle/ Theo Anothermag
Chuyển ngữ Hoàng Khôi